Thẻ: Joseph Huỳnh Văn

  • Trầm thúy – Joseph Huỳnh Văn

    Mới đọc qua Joseph Huỳnh Văn ta tưởng nhớ đến Đinh Hùng, nhưng ta cũng biết rất rõ không phải là Đinh Hùng. Mà mới mẻ và máu lệ hơn. Và lặng lẽ hơn. Không nhiều người biết đến Joseph, vì ngoài hơn ba mươi bài thơ đăng trên Nhã Tập và Tập san văn chương do ông chủ trương từ 1970 đến 1974, ông không còn riêng một ấn phẩm nào. Cho đến gần đây, đầu năm 2011, Giấy Vụn xuất bản của nhà thơ Bùi Chát đã đứng ra tổ chức ấn hành tự do một tuyển tập thơ Joseph Huỳnh Văn. Ấn phẩm tuy giản dị nhưng đẹp mắt, và rất đáng quý. Mây Ngàn xin trân trọng giới thiệu ba bài thơ của ông đến quý vị và các bạn.


    Trầm thúy


    Chiều khép mắt xanh
    Trầm thúy nhớ
    Trầm cỏ xanh
    Rủ bóng mực huyền sơ
    *
    Lòng sương phai Hoài khuất vết chân mờ
    Trăng ấp-​ủ vừng mơ trong đáy mộ
    Chiều đi mãi
    Thương nắng vàng, nuối lại
    Chút hồng rơi bi-​thiết cuối chân ngày
    *
    Chiều khép mắt xanh
    Trầm thúy nhớ
    Trầm ngàn mây
    Khép tím một giòng thơ


    Cầm hồ xanh trầm mình


    Rất xanh, tóc mới chấm ngang vai
    Âm u, chiều tới bên hồ đắm
    Muôn trùng thăm thẳm em ngất xanh
    Xanh mi, xanh mắt
    và xanh tóc…
    Nàng ơi xanh đắm đuối thiên thanh
    *
    Trong xanh ai đắm chiều tê tạnh
    Chảy khắp giòng em rực ánh hồng
    *
    Nhưng sao trong buổi xuân xanh ấy
    Xuống tóc, em trắng xóa theo mây
    Theo mây…
    rồi biết dạt phương nào
    Lòng ta rồi sẩy bước nơi nao
    Con trăng thơ dại chưa đầy tuổi
    Đêm qua tự vẫn đáy sông hằng
    *
    Ôi một chút chiều rất mong manh
    Một chút chiều xao xuyến đáy thiên thanh. Cầm hồ…
    (Cầu mong con trăng thơ dại kia xanh mai mãi
    trong đáy nước xanh)


    Yêu thầm kín trong vầng trăng sáng tạo


    Trời hẹn mãi nghẹn ngào
    Hương Cỏ
    Gởi cho chiều hơi thở đất sâu
    Yêu thầm kín trong lòng trăng viên xứ
    Vầng thơ xây mộ đỏ
    sau đồi
    Ôi Đóa Hồng chưa trao
    nơi ngực người lỡ khép
    *
    Rừng hoa sao rụng màu
    nao nao
    Máu nao nao giữa lòng chiều thao thức
    Môi ngàn sau
    Rạo rực cả trời sầu
    Trầm lặng ngực trăng đau
    Ven hoàng hôn. Mịt mù chôn tiếng sáo
    *
    Rừng hoa sao
    tung cánh máu xôn xao
    Dào dạt đỏ trong lòng trăng sáng tạo
    Ôi vầng thơ không nguôi máu đêm thâu
    Lửa sâu thẳm màu hoa trắc ẩn
    Cánh môi chiều lữ thứ. Phân vân…
    Bóng đời sầu mênh mông
    Phủ trắng
    *
    Muôn Hoa Hồng cháy rực
    Đóa hồng trăng
    rào rạt nở khắp đồng khuya. Nồng lửa.

    Joseph Huỳnh Văn

    Đặc san Nhã Tập và Tập san văn chương, 1970 – 1974