Thẻ: Nguyễn Đức Sơn

  • Nhạc sĩ Anh Việt Thu

    Sáng tác của Anh Việt Thu phần lớn theo âm giai ngũ cung, lối hát như dân ca, hát ru con hay cổ nhạc miền Nam. Trong số hơn hai trăm ca khúc đã sáng tác, không nhiều ca khúc nổi tiếng còn được ca hát thịnh hành cho đến ngày nay. Ít ai biết ông đã soạn nhiều hành khúc, trường ca và cả nhạc thính phòng cho dương cầm và vĩ cầm.

    Mây Ngàn mời quý vị và các bạn nghe nhạc phẩm Cho tôi sống lại một ngày của nhạc sĩ Anh Việt Thu, do ca sĩ Trúc Mai trình bày trong cuốn băng Việt Nam 2 – Thương Quá Việt Nam. Bài hát là tưởng nhớ của một chinh nhân về người vợ ở quê nhà đang ngóng đợi chàng về. Hình ảnh bàn tay người vợ trong mấy câu này đã gây một ấn tượng mãi mãi và là ước lệ hay nhất cho hình tượng người phụ nữ Việt trong chiến cuộc.

    Cho tôi sống lại một ngày
    Làm sao em đun gạo chín bằng rơm
    Nồi cơm nấu đỗ với tiếng trẻ xôn xao
    Năm ngón tay son dịu nồng
    Tay bế, tay bồng, tay đốt lửa, tay vuốt mắt
    Tay tiễn đưa chồng lên núi đợi chờ mong
    Trời buồn vào đông con đò buồn sang sông
    Mai về bên ấy làm vì sao đứng một trời

    Và đây là những dòng ông viết trong tờ nhạc Mùa xuân đó có em, phát hành năm 1968.

    Mùa xuân đó có em là những bài tình ca mang bóng dáng những khuôn mặt người yêu và bạn bè, dĩ nhiên có chia ly từ giây phút sum họp, có đau khổ tận cùng trong hạnh phúc vời vợi trong niềm kiêu hãnh vô biên trong tuyệt vời của tuổi trẻ. Là những bài hát đã viết trong suốt quãng đời trẻ tuổi xem như những đóa hoa cỏ dại rải rác bên đường… Và là những dấu hằn năm tháng trên lưng con ngựa già. Không là tường trình đúc kết bởi chân, tác giả còn hơi thở nhịp đi, còn quờ quạng bò lết, còn chạy nhảy trèo leo, còn bồng bế nâng niu không hơn một loài dã thú giữa cội rừng già buồn hiu…

    Lời cuối

    Trong giây phút chờ đợi ấn hành, tác giả xin dành lại sự quyết định sau cùng, có thể bán hoặc cho không từng bài hay xóa bỏ tất cả những bài hát trong tuyển tập này và xin xem như không có tác giả trong cái xô bồ của làng nhạc ở đây nữa.

    Trân trọng xin giới thưởng ngoạn nghệ thuật đón nghe và đón xem, nhưng đừng đợi chờ. Lời cuối cùng là lời chân thành cảm tạ và có thể là lời tạ từ, bởi chân, sự an nghỉ là linh dược cho người điên.

    Để từ đó, tác giả yêu Phạm Công Thiện

    Và từ đó, thương Nguyễn Đức Sơn vô cùng