Thẻ: Bán nguyệt san Văn

  • Vây hãm của cô đơn – Nh. Tay Ngàn

    Nh. Tay Ngàn, một bút danh thơ mộng và bí mật, như chính cuộc đời lặng lẽ và bi thảm của tác giả. Qua mấy lời giới thiệu và một bức ảnh chân dung trên tạp chí Văn tháng 2 năm 1965, ta biết được một gương mặt thanh niên thông minh và đặc biệt điển trai, vẻ đẹp thuần túy Á châu nhưng lịch duyệt và thời thượng hơn những bạn đồng lứa. Chàng trai đó đã sống cuộc đời tuổi trẻ mãi mãi của mình ở châu Âu. Đã viết những vần thơ tuyệt đẹp nhưng cũng vô cùng tăm tối trên những chuyến tàu đi về miền Orsay, đã theo đuổi người tình đến tận thành Madrid, đã mê sảng và điên loạn trong nhà thương Villejuif. Và cuối cùng nằm chết quạnh hiu trong căn gác nghèo ở Paris khi mới 35 tuổi. Thi hài của ông được hỏa táng ở nghĩa địa Père Lachaise, Paris, cũng là nơi yên nghỉ của Chopin, Balzac, Apollinaire, Oscar Wilde và nhiều văn hào thế giới khác. Mây Ngàn xin trân trọng giới thiệu một vài tác phẩm của ông cùng bạn đọc.

    Mùa thu thành phố

    Một sớm thức giấc anh chợt nhớ ra mình đang ở trong một thành phố xa lạ

    Anh chợt nhớ ra sau cơn mộng kinh hoàng em đã ngàn trùng mây nước kêu gào vô vọng nhớ thương

    Đáng lẽ giờ này em đang nũng nịu trong vòng tay anh, mớ tóc đen mềm mướt, đôi mắt ngái ngủ dịu dàng và bên ngoài nắng ấm dọi qua song

    Căn phòng vang tiếng em cười vui bữa ăn sáng mà anh nghe thấy cùng một lúc với giọng chim sẻ ca hát trên những mái ngói

    Rồi anh đưa em qua những cửa nhà thân thuộc, một cái dốc một chiếc cầu con sông chợ nhóm, vườn thú có những lùm cây xanh tươi hoa đỏ và anh rẽ tay mặt

    Trên đường về nhà qua những con đường bóng mát anh thường huýt sáo

    Đâu ngờ đến ngã rẽ cuối cùng bây giờ anh ở đây với bầu trời xám thấp, các cửa kính đóng chặt – đóng chặt ngàn đời, những ống khói đen sầm

    Anh lo sợ cho em trong những buổi chuông về bước nhỏ đánh thức mọi vật reo hò kỷ niệm

    Anh lo sợ trong những chiều sụp tối gian phòng vắng lạnh bóng đêm lặng lẽ vây lấy em

    Anh lo sợ ở cuối đêm anh trở về hình bóng chập chờn không sưởi đủ chuỗi ngày em đốt bằng ký ức

    Em ơi, đâu còn ai cận kề bên em những giữa đêm mưa dưng không òa khóc

    Làm thế nào có thể quên em những khi hoàng hôn sậm mặt

    Trong vườn Luxembourg anh ngó anh ngồi im một mình

    Những hàng cây đượm vàng lá úa

    Mỗi trận gió đem rơi từng chiếc u sầu

    Những pho tượng hoen rỉ kia yêu nhau ngàn năm

    Cặp tình nhân trong một góc hôn dài đắm đuối

    Đâu như đôi ta phải vội vã xa lìa

    Để những giọt nước mắt em anh chưa kịp lau

    Chưa kịp nếm đắng cay trên môi em đầu lưỡi

    Làn tóc rối tung không đợi anh kịp vuốt

    Để tháng ngày em xõa mộng thương đau

    Em ơi em, làm cách nào em giam giữ hoài con chim giữa lồng ngực

    Anh bay ra thương tích đầy hồn

    Em ơi em, những nắng mưa bên kia miền nhiệt đới

    Với âu lo chuông đổ gió về

    Em lụn tàn đêm gối chiếc bơ vơ

    Ôi mộng mị nuôi cuộc đời sao đủ

    Còn tương lai kia anh mang bỏ giữa rừng

    Em lạc lõng giữa hùm beo rắn rít

    Với thân gầy em chỉ khóc van xin.

    *

    Làm thế nào có thể quên em được khi đèn đường bật lên vàng võ

    Trong những nẻo quanh co phố lầu tẻ ngắt

    Anh tìm một vì sao như lệ mắt em

    Anh chỉ thấy một khung trời mưng mủ

    Và hai tay lạnh giá đã dầy.

    Đơn khúc của Liễu

    Ba giờ trưa một khúc nhạc sầu

    Un jour sans toi

    Những chiếc lá tàn rơi không cần một làn gió

    Điếu thuốc đốt lên hình bóng

    Và chợt tắt bơ vơ

    Kỷ niệm xuống đêm

    Ở chót vót của tuyệt vọng

    Anh im lìm ngắm hai tay không

    *

    Un jour sans toi

    Người thủy thủ già từ bỏ biển khơi

    Chiếc tàu đã chìm

    Căn phòng nhuộm đầy bóng tối

    Mền gối bắt đầu rã mục

    *

    Liễu ơi Liễu

    Un jour sans toi

    Tiếng hát cuối cùng nhỏ xuống

    Gạch ngói hoang tàn hồn anh

    Cùng tiếc thương mọc lan trên đó

    *

    Un jour sans toi

    Một ngày người thủy thủ già

    Vô vọng chuyến ra khơi

    Liễu ơi Liễu

    Bàn tay

    Trên cao xa kia nhớ nhung nàng chỉ còn mảng trời tím lạnh.

    Buổi chiều tắt dần tắt dần tiếng chuông,

    Cây lá sẩm.

    Nàng vuốt lấy mặt nàng,

    Thấy ngón tay nàng ướt đẫm.

    *

    Những đớn đau lớn theo đời nàng

    Nàng đếm mãi trên bàn tay

    (Ôi những ngón tay yếu ớt như côn trùng đơn chiếc)

    Còn thanh xuân nàng ư?

    Nàng hỏi sao mùa đông loài chim ủ rũ

    *

    Ôi những chiều những chiều kéo nàng vào bóng tối

    Những xót đau khó hiểu của hồn chàng,

    Chàng đặt giữa vũng tay nàng,

    Chàng bỏ chàng đi;

    Rồi mặc tình cho con lốc bi thương cháy rực.

    *

    Nàng vuốt lên thân thể nàng;

    Ôi bàn tay em đâu là cánh tay anh.

    Nàng hôn lấy hôn lấy từng chiếc móng.

    Ở cuối đêm khuôn mặt chàng xanh.

    Chim

    Một sáng thức dậy nàng biết nàng không còn tiếng hót

    Mặt trời nàng nhìn thẳng

    Cũng hóa đen

    *

    Rồi mùa rét mang về nhớ nhung

    Lòng nàng mướt xanh

    Vết thương tự đấy mưng lên

    Nàng muốn bay vào miền ấm áp của lòng chàng

    Nhưng cánh nàng đã mỏi

    *

    Và bắt đầu nàng gọi

    Rừng chập chùng

    Căn lầu vườn cây bốc cháy

    Đêm ơi đêm anh ơi anh

    Vây hãm của cô đơn

    Một hôm đứa bạn thình lình hỏi: mày có một lý tưởng nào để bám víu mà sống? Tôi cười ngất, cười đổ nước mắt mũi và ngạc nhiên vì vô số âm thanh giống kim nhọn châm lùng bùng hai tai.

    *

    Trong một quán ăn tồi tàn về đêm ở chợ Mouffetard, một người đứng tuổi bảo tuổi trẻ bây giờ sa đọa và quên mọi bổn phận làm người; tôi làm thinh ăn hết tô phở, tô phở nhiều tiêu ớt cay bừng trong khi hắn hăng say chỉ dạy thương hại phương cách thành công cuộc đời – không có gì khó cả; tôi đứng dậy bắt tay và cám ơn, hắn nói mến tôi, tôi hao giống đứa con hắn – thằng ngu đần đó đã tự tử vô cớ. Ra đường tôi sặc khói thuốc tới lợm giọng, tôi cáu giận thốt chửi hết sức tục tĩu. Con lộ tường vách xiêu vẹo tối đen; tôi vấp phải một tên say nằm lăn vệ hè, hắn nhè nhè mời tôi uống hết chai rượu và hút hết gói Gitanes.

    *

    Những ngày cuối đông tôi sợ sách vở lánh mặt bạn bè lang thang hết đường phố tủi thân như con chó ghẻ. Xe cộ mở tốc lực đuổi bắt chực xô vào tôi ngấu nghiến ngon lành.

    *

    Những người cảnh sát to lớn già nua rúc tu huýt inh ỏi, người từ các lâu đài mốc meo túa ra tưởng chừng trái đất sắp nổ. Tôi chạy trốn cho hết một đời, chạy trốn hoài hoài những tư tưởng mâu thuẫn đỉa đói, sự hành hạ muôn kẻ chung quanh. Ôi nếu được yên thân tôi mong làm thằng cụt đầu.

    *

    Tôi gặp người đàn bà đồng hương nhăn nheo dưới tảng mây đông, bà đã khóc dễ dàng cho nỗi vong bạt không ngày hẹn về xứ sở, nhận một nơi chốn xa lạ của chồng con, thời gian rút rỉa dần dần trí nhớ.

    *

    Tôi ngủ vùi trên chuyến xe lửa ra ngoại ô, khối đầu hun hút hang động, tôi cựa quậy như một hình nộm, cơn sốt lên cao, bóng đêm lan đặc. Ba giờ khuya có tiếng gà gáy, tôi trỗi dậy ngó trừng qua khung cửa tới khi bầu trời lộ màu trắng đục. Lúc ấy làn khói nặng nề trồi lên từ đầu những ống khói ngọn cây đen trần trụi. Tôi lấy giấy viết ra trước mặt, nỗi cô đơn hằng cửu tỏa nhừ tâm thể. Tại sao anh không viết cho em một bức thư vào những lúc này?

    *

    Khi anh yêu em.

    Tình yêu như lửa đêm mùa hạ.

    Chúng ta nhảy nhót tưng bừng

    Khóc lóc không thôi

    Cho mối tuyệt tăm của tuổi trẻ

    Anh tìm ra sự ngây ngất của một kiếp người

    Bằng những dục tình không giam hãm

    Bằng những đêm nhiều sao thật đẹp

    Hay nhớ nhau mỗi sáng mùa đông

    Tuyết bám đầy vai tượng.

    Nh. Tay Ngàn

    Các tác phẩm đã đăng trên tạp chí Văn số 19, 20, 28 và 51